Họa sĩ và ma nữ
(Chép tạm nội dung. Rảnh sẽ viết lại kỹ thành truyện ngắn)
Mạc Đường là họa sĩ nổi tiếng Hà Thành. Sinh ra nơi phồn hoa đô hội, nhưng anh lại thích sáng tác về làng quê thôn dã, nên cứ rảnh việc nhà nước là anh rời thủ đô.
Mạc Đường có đôi mắt đa tình, ướt át. Anh là tuýp người hấp dẫn phụ nữ. Lúc nào cũng có vài bóng hồng vây quanh.
Mùa thu tiết trời khô ráo, se lạnh. Mạc Đường mang theo giá vẽ tìm đến ngôi đền cổ bỏ hoang ở ngoài đê sông Hồng, mạn huyện Gia Lâm. Đất bãi hoang vắng, dân cư thưa thớt, cây cối um tùm, cảnh vật liêu trai. Đền miếu ngoài bãi rất nhiều. Một xác chết trôi sông Hông dạt vào bờ, được người dân vớt lên, cũng lập miếu thờ cúng. Xác chết trôi được cúng bái nhiều trăm năm, bỗng biến thành thánh cô, thánh cậu.
Chỗ ấy trước là bến đò. Nhưng khi có cây cầu bắc qua sông Hồng, nên bến đò bỏ hoang, quạnh quẽ. Xưa, trong lúc chờ đò, người ta thường vào ngôi miếu, dưới gốc đa tranh thủ cầu khấn. Không còn bến đò nữa, ông từ chết, thì miếu bỏ hoang, đổ nát.
Mạc Đường ngồi vẽ bến đò hoang vắng. Vẽ xong, lại xé. Anh lại vẽ ngôi miếu cổ. Chẳng hiểu sao, cầm cọ, mà mắt cứ ríu lại. Người ta bảo, khi có hồn ma lẩn quất bên cạnh, thì hay buồn ngủ. Vẽ mãi rồi cũng xong bức tranh. Mạc Đường chợt rùng mình, khi trên toan hiện rõ mồn một người con gái đẹp. Nàng nhìn Mạc Đường bằng ánh mắt âu yếm, quyến rũ. Mạc Đường dụi mắt, nhìn lại, thì không thấy nàng đâu nữa. Thay vào đó, trên toan hiện lên ngôi miếu đẹp vừa mới dựng xong. Nhưng lạ thay, ngôi miếu nhuộm máu đỏ. Mạc Đường biết rằng bị hoa mắt, nên lấy chai rượu trong túi dốc một ngụm to. Nhìn lại, thì không thấy gì nữa. Mạc Đường cuốn bức tranh, gấp giá vẽ về thẳng.
Cưỡi chiếc xe máy to tổ chảng lên triền đê, nghĩ thế nào không về nữa, mà tạt vào một nhà nghỉ ngay ven đê, giữa một chỏm làng heo hút. Trời về chiều, hoàn hôn phủ bóng sông Hồng. Mạc Đường muốn ngủ lại bên bờ sông, tối đi trên đê, lấy cảm hứng để hôm sau sáng tác.
Ngôi nhà nghỉ là một biệt thự xây theo kiểu cổ. Chủ nhà sống ở tầng 1. Tầng 2 và 3 cho khách thuê nghỉ. Tuy nhiên, chẳng có ai thuê ngoài Mạc Đường. Cạnh biệt thự là bụi tre rậm. Gió thổi từng cơn khiến thân tre vặn răng rắc.
Ăn uống qua loa, thấy mệt, nên lên giường ngủ. Trằn trọc mãi, đến 12 giờ đêm mà không sao ngủ được. Người thì mệt, mắt thì mỏi, mà cứ chong chong. Tầm hơn 12 giờ, Mạc Đường nghe rõ tiếng “kịch, kịch, kịch…” ở cánh cửa chính. Cứ sau mỗi tiếng kịch, thì gió ở ngoài lại ùa vào mang theo hơi lạnh. Điện đã tắt hết, ánh mắt đã quen với bóng tối, ánh trăng đầu tháng mới hé khỏi chân trời, chiếu ánh sáng nhợt nhạt vào phòng. Mạc Đường nghĩ ông chủ lên gọi cửa. Nhưng qua khe cửa, chỉ thấy ánh sáng mờ mờ từ ngoài sảnh hắt vào, không thấy có bất kỳ bóng người nào cả. Cánh cửa của căn phòng đã được anh chốt, lại cài dây xích. Khi đã chốt bằng dây xích, thì dù ai mở cửa phòng, cũng chỉ hé được vài phân, chứ không thể bật ra được.
Mạc Đường chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh lạ lùng như thế, đôi chân mất hết cảm giác, không điều khiển được nữa, nặng trịch. Khi hai chân đột nhiên cứng lại, anh hãi quá, liền gắng sức nhúc nhích, vận động. Anh gồng người quay ngược lại, mặt hướng về phía cửa sổ có bụi tre. Vừa nhìn về cửa sổ, Mạc Đường rùng mình lạnh buốt toàn thân. Trên ô kính bên phải là khuôn mặt đàn ông. Ô kính bên trái là khuôn mặt người con gái. Nhìn kỹ lại, thì chính là hình ảnh người con gái hiện trên bức tranh anh vẽ hồi chiều. Ánh trăng mờ ảo, nhưng hai gương mặt đó hiện lên cực kỳ rõ nét. Nàng nhìn Mạc Đường với ánh mắt buồn thảm.
Đang lạnh cứng cả người, thì bỗng gió thổi ào ào, khiến cánh cửa giật mạnh. Hai khuôn mặt trên ô cửa biến mất. Từ khe cửa hẹp có ánh trăng nhờ nhờ xuyên qua. Một con ma nữ xuất hiện trước mặt Mạc Đường. Anh hoảng hốt, nhưng rồi trấn tĩnh, dụi mắt nhìn người đàn bà trước mặt anh. Đó thực sự là một con ma. Nhìn kỹ thì nó vừa là người, lại không phải là người. Mạc Đường quan sát rõ ràng, thấy nó nhảy từ ngoài vào qua cửa chính. Nó múa may quay cuồng, lướt đi lướt lại như một luồng gió khiến toàn bộ cơ thể anh lạnh cứng. Nó mặc quần áo kiểu tứ thân thời phong kiến. Màu da đen nhẻm, thân thể gầy đét, xấu xí. Nó cứ nhảy múa lung tung, chả ra bài bản gì. Chốc lát lại sà đến, chạm vào người anh. Anh cảm nhận những cái chạm qua da thịt rất thật, như người thật, không phải ảo giác, không phải mơ màng. Cảm giác đó rùng rợn và khiếp đảm đến nỗi anh không thể nào quên. Con ma nữ cứ luôn miệng: “Đi với em! Đi với em!”.
Mặc dù đã cứng cả hàm, song Mạc Đường ráng sức bình sinh hét lên: “Ma!”. Hét được ra tiếng, thì cơ thể cử động được. Mạc Đường vùng dậy bật công tắc đầu giường. Điện sáng choang, thì chẳng nhìn thấy gì nữa. Cuốn đồ đạc, Mạc Đường trả phòng, nổ máy chạy thẳng về Hà Nội lúc nửa đêm về sáng.
Kể từ hôm gặp ma, Mạc Đường cảm thấy trong người có sự xáo trộn, tâm lý bất an, đầu óc nặng nề. Những lúc ngồi một mình, anh cảm thấy như có làn gió lạnh xâm nhập cơ thể. Mạc Đường không muốn làm việc nữa, mà muốn đi chơi. Anh muốn lên Sapa nghỉ ngơi vài hôm, ngắm cảnh mùa thu trong lành Tây Bắc.
Hôm đó là buổi trưa, họa sĩ Mạc Đường ra ga Hàng Cỏ đặt vé. Hết vé giường nằm, chỉ còn vé ngồi, Mạc Đường tỏ ra bực bội, rồi lững thững đi từ ga ra ngoài, xem có mua được vé chợ đen không. Đang lững thững đi, một cô gái, dáng người cao ráo, khuôn mặt rất đẹp, tầm 22 tuổi, lẵng nhẵng đi theo. Cô gái gọi với theo: “Anh ơi, anh dừng lại em bảo, em không phải buôn vé đâu”. Mạc Đường dừng lại, cô gái đến bên bảo: “Em ra đây lấy vé tàu vào Sài Gòn. Nhưng mà, em nói cho anh biết, là có một “vong nữ” đang theo anh. Em để ý anh từ lúc vào, từ chái nhà ga cho đến lúc anh vào chỗ mua vé đi Lào Cai. Em ngồi chờ hàng ghế đối diện, thấy rõ nó đi theo anh”. Nghe cô gái lạ đó nói vậy, Mạc Đường nổi da gà. Nhưng tính đa nghi, nghĩ cô gái lạ này làm trò, lại sẵn bực mình vì không mua được vé, nên anh quát: “Vớ vẩn, tránh ra”. Quát xong, Mạc Đường chúi chúi đi ra chỗ gửi xe máy để lấy xe ra về. Nhưng cô gái lạ cứ đi theo, rồi giật áo anh bảo: “Anh đứng lại em nói, rõ ràng có con ma nữ theo anh. Mà con này nó ác lắm. Nó tìm cách hại anh đấy!”. Mạc Đường cáu quá, quát to: “Ma đéo gì mà ma, cút đi”. Vừa quát, vừa nhìn cô gái, Mạc Đường lại chết đứng, khi cô gái đó có gương mặt rất giống người con gái xuất hiện trong bức họa và trên khung cửa sổ. Mạc Đường hãi hùng quỵ xuống, ngất xỉu. Lúc tỉnh dậy, thì thấy mình nằm trong phòng cấp cứu, được mấy y tá chăm sóc. Mạc Đường rời bệnh viện, về nhà luôn.
Đêm đó, toàn bộ cơ thể Mạc Đường đau nhức. Mạc Đường rơi vào trạng thái kỳ lạ. Tai anh nghe rõ tiếng nói của con “ma nữ”. Nó đòi họa sĩ tài ba dành tình yêu cho nó. Đôi lúc anh cảm thấy hơi thở mình khác, nhịp đập của tim cũng khác. Anh có cảm giác rõ rằng “ma nữ” đã xâm nhập cơ thể anh và đang tìm cách chiếm cả linh hồn anh. Đôi lúc anh nhìn thấy nó hiện rõ mồn một trước mặt, vẫn khuôn mặt ấy, quần áo ấy, y như lần đầu tiên nhìn thấy nó trong căn phòng nghỉ bên bờ sông Hồng. Những ngày sau đó, Mạc Đường tìm mọi cách gạt tiếng nói ra khỏi đầu, không thèm để ý đến hình ảnh nó lượn lờ, nhảy múa trước mắt. Thậm chí, cáu tiết, anh cầm cả bát đĩa, chai rượu ném thẳng vào nó. Anh làm mọi cách đuổi con ma ra khỏi nhà, song không ăn thua gì. Anh đi đâu, nó theo đó, lẵng nhẵng đến cả cơ quan anh. Anh từ chối tình yêu của nó và từ chối theo nó. Nó tìm mọi cách khiến họa sĩ vui. Họa sĩ không vui, thì nó buồn, nó khóc. Nhưng, nhìn hình hài xấu xí, đen đúa, cái mặt quắt queo của nó, Mạc Đường không thể nào có cảm tình được. Đêm xuống, khi nằm bên vợ, nó còn xông vào nằm cạnh, hoặc quấy quả, khiến anh buồn phiền.
.....
Ngại gõ quá, mà còn dài (khoảng 4000 chữ nữa), chả viết nữa, tóm tắt thế này: Một pháp sư vô tình gặp Mạc Đường, bảo rằng, bị con ma nữ đi theo, đòi họa sĩ yêu (kể cả làm tình), nếu ko nghe, thì nó vật chết. Nó vật cho suýt chết thật. Pháp sư bảo, ma nữ này liên quan đến một chuyện tình ngang trái. Ma nữ vốn là cô gái con nhà giàu, nhưng xấu xí. Chàng trai vì mong có xèng cứu mẹ bị bệnh, mà phải chia tay cô người yêu trong mộng để lấy cô vợ quái thai con nhà giàu. Chàng ko yêu vợ, mà ngày đêm tơ tưởng đến mối tình cũ. Hai người tìm cách gặp nhau. Biết chuyện, người vợ này đã giết cả chồng lẫn người tình, buộc xác, ném xuống sông Hồng. Lại thuê pháp sư làm bùa khiến linh hồn không siêu thoát được. Nhưng rồi, người đàn bà này hóa điên. Tìm ra sông hồng tự vẫn. Lạ lùng, là cả 3 xác đều trôi đến bến đò, nổi dập dềnh bãi sông, không trôi đi được nữa. Người dân vớt cả 3 xác lên, chôn ở đó, lập ra ngôi miếu. Linh hồn cặp tình nhân bị yểm không siêu thoát được. Người đàn bà kia cũng biến thành ma nữ, hành hạ hai linh hồn đáng thương.
Nghe lời pháp sư, họa sĩ Mạc Đường đến chỗ ngôi miếu, khai quật 3 bộ hài cốt, đưa vào nghĩa trang, cải táng, làm lễ cầu siêu. Khi lễ cầu siêu đang diễn ra, thì một con rắn bò ra từ ngôi miếu, cắn chết vị pháp sư.
Sau, ma xấu và chồng vào chùa. Ma nữ xinh đẹp đi theo họa sĩ. Yêu nhau lắm cơ!
Hết chuyện
Chú thích ảnh: Ngôi miếu dân làng mới xây lại chỗ mộ
同時也有2622部Youtube影片,追蹤數超過68萬的網紅Dương Dê,也在其Youtube影片中提到,Tư vấn điện thoại hơn 1 triệu, bền bỉ, pin trâu cho học sinh Tổng xả kho - Ưu đãi siêu to: https://cellphones.com.vn/khuyen-mai-gia-soc?utm_source=pr&...
「giá xe ô to cũ」的推薦目錄:
- 關於giá xe ô to cũ 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最佳貼文
- 關於giá xe ô to cũ 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最佳貼文
- 關於giá xe ô to cũ 在 Facebook 的最佳貼文
- 關於giá xe ô to cũ 在 Dương Dê Youtube 的最讚貼文
- 關於giá xe ô to cũ 在 MẠNH Ô TÔ Youtube 的精選貼文
- 關於giá xe ô to cũ 在 MẠNH Ô TÔ CON Youtube 的最讚貼文
- 關於giá xe ô to cũ 在 Giá Xe Ô tô Cũ Sang Lướt tại Auto HHDC | P4 Tháng 8-2022 的評價
- 關於giá xe ô to cũ 在 Giá Xe Ô tô Cũ Giá Rẻ Siêu Lướt tại Tứ Quý Auto - YouTube 的評價
- 關於giá xe ô to cũ 在 Giá Xe Ô tô Cũ Siêu Lướt tại Tứ Quý Auto | P2 Tháng 9-2022 的評價
giá xe ô to cũ 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最佳貼文
Săn thú trong rừng thẳm
Kỳ 3: BẮT ĐẠI XÀ VÀ BẮN GỤC NAI
Ký sự của PHẠM DƯƠNG NGỌC
BẮT ĐẠI XÀ
Đêm đầu tiên của cuộc săn, bắn hạ được chú nhím, tuy không phải thành công lắm, song ai cũng phấn chấn và hy vọng ngày mai sẽ tìm được xác con lợn rừng theo vết máu và vết chân khập khiễng của nó.
Ngọn Đản Kháo trồi lên giữa đại ngàn Cáp Tà cao ngất ngưởng như chiếc cột chống trời trong truyền thuyết của bản làng người Nùng. Đỉnh Đản Kháo chặn những đám mây từ phương Đông dạt đến và đổ mưa, tạo thành những dòng thác gầm gào, dữ dội ngày đêm. Rừng Cáp Tà có độ ẩm cao nên theo Khưa có rất nhiều rắn chúa. Khưa bảo, ngày mai lang thang trong rừng thể nào cũng có được dấu vết loài đại xà rừng xanh. Người Mông ở Thông Nguyên là những chuyên gia săn đại xà. Khu rừng nào có bóng dáng loài hổ chúa là người Mông ở Thông Nguyên có mặt. Tuy nhiên, săn rắn chúa bây giờ khó như tìm vàng, có khi cả tháng luồn rừng mà chẳng thấy một vết bò chứ đừng nói là săn được.
Sau hơn nửa ngày trèo núi, mới lên đến lưng chừng ngọn Đản Kháo, chúng tôi lại tiếp tục thả dốc từ độ cao của ngọn núi 2.000m này để tiến sâu vào rừng già Cáp Tà theo dấu chân và dấu máu con lợn rừng bị thương để lại. Lọt được vào trong rừng cũng là lúc mặt trời đã mất tăm mất tích. Mọi người dừng chân, ăn uống qua loa rồi chui vào túi ngủ. Tôi nằm trằn trọc không sao chợp mắt. Chiều nay mệt là vậy mà sao giờ khó ngủ quá. Tôi lần ra bờ suối ngắm trăng giáp rằm, nghe tiếng rừng xào xạc và tiếng sương đọng trên lá rơi lộp bộp cho đến tận khuya.
Mờ sáng, Khưa đã lôi tôi dậy dọn đồ rồi tiếp tục lần theo dấu chân con lợn rừng. Cứ hướng đi của nó mà lần theo thể nào cũng thấy cả ổ. Đang lần theo dấu lợn rừng thì Khưa bỗng reo lên sung sướng khi phát hiện dưới gốc một cây nghiến cổ thụ có vết rắn bò nhẵn thín. Khưa khẳng định vết bò đó là của một con rắn chúa rất lớn.
Vừa quan sát, Khưa vừa giảng cho tôi bài học vỡ lòng về loài rắn đã được ghi vào sách đỏ này. Vết rắn bò còn nhẵn tức là rắn mới bò qua. Vết rõ thể hiện rắn đã sống ở đây từ rất lâu và là rắn to. Nếu thấy dấu rắn thì coi như xác suất tìm được tới 90%. Rắn chúa là loài ít di chuyển, chúng chỉ săn mồi vào mùa xuân, hè, thu. Mùa đông lạnh, lại có sương núi, chúng nằm ẩn trong hang cả tháng không bò ra ngoài.
Cách đây chừng 20 năm, tức thập kỷ 80, vùng Hoàng Su Phì nổi tiếng vì có nhiều rắn chúa. Hoàng Su Phì có rừng già, có nhiều sông suối, ẩm ướt lại là núi đất nên thích nghi với điều kiện sống của loài rắn chúa. Rắn ở đây gồm đủ các loại, từ xanh lè, dài ngoẵng, tới to như con trăn, da mốc sì... thi nhau quăng mình, ngóc đầu trong lau tranh, vách đá. Hồi đó, người Mông, người Dao, người Nùng, người La Chí coi rắn là món ăn thường ngày. Mỗi lần lên nương thể nào cũng phải xách về được vài con rắn làm chả, hấp, nướng, ngâm rượu... Thậm chí, đi giữa đường cái cũng bắt được rắn chạy ngang qua. Người nào không có máu yêng hùng lại khoái khẩu món thịt rắn thì chịu khó buổi sáng đi bộ dọc con đường đá hộc lổn nhổn liên huyện thể nào cũng vớ được đôi ba cái xác rắn bị xe ô tô cán chết nằm cong queo bên đường. Đấy là chuyện của ngày xưa. Giờ rừng mỗi ngày một co dần lên núi cao, con người mỗi ngày một khôn, rắn mỗi ngày một có giá nên nó về xuôi cả rồi. Loài rắn chúa sống chủ yếu trong rừng sâu nên mới còn tồn tại. Tuy vậy, săn được con rắn chúa giờ đây không phải chuyện dễ. Thợ săn rắn luồn rừng cả tháng chẳng được con nào là chuyện thường.
Từ ngày rắn chúa lên ngôi thì người ta đổ xô vào rừng săn tìm. Thậm chí, xã Thông Nguyên còn có vài đội quân chuyên đi săn rắn chúa. Rừng ở Thông Nguyên hết rắn thì họ tìm đến rừng ở nơi khác, thậm chí sang tới cả Lào Cai, Cao Bằng, Yên Bái để truy sát nốt số rắn chúa ít ỏi còn sót lại.
Đám thợ săn rắn đều đã được những tay buôn hợp đồng miệng trước với giá cả thoả thuận. Những tay săn rắn này có thể bán ngay tại bản với giá 200 ngàn/kg rắn to. Đám buôn rắn phần lớn là người miền xuôi lên đây tìm rắn giống về bán lại cho các làng nghề nuôi rắn như Vĩnh Tường (Vĩnh Phúc), Lệ Mật (Gia Lâm), đặc biệt là làng nuôi rắn chúa Phụng Thượng (Phúc Thọ, Hà Tây). Làng Phụng Thượng là nơi tập hợp, trung chuyển tới 90% số lượng rắn chúa có trên cả nước. Từ xưa, người dân Phụng Thượng đã nức tiếng về tài nuôi những con rắn chúa to như con trăn, nặng cỡ 20-25kg, dài 5-7m.
Tôi chạy theo bước chân dài thoăn thoắt của Khưa. Vết con rắn chúa bò in trên nền đất mùn ngày một hiện rõ dần và kết thúc ở một cái hang khá lớn, giữa một khoảng không lau lách, bên con suối nhỏ, dưới một gốc cây lớn đã mục ruỗng từ lâu. Không ai nói ai rằng, mỗi người một việc rất chuyên nghiệp. Mìn lấy thuổng, thuốn, móc, dao... Cheng phát quang bụi rậm và lần tìm những cửa hang phụ cách đó tới cả chục mét ngắm nghía, phán đoán rồi lấy đất cứng đắp lại.
Rắn chúa là loài to nhất trong các loại rắn. Có lẽ nó chỉ kém loài rắn khổng lồ hổ mây, có khả năng nuốt cả trâu bò ở rừng U Minh. Tuy nhiên, chưa ai nhìn thấy loài rắn này. Người ta chỉ biết đến qua các câu chuyện kể của… bác Ba Phi, chuyên nói dóc.
Loài rắn chúa đã được ghi trong sách đỏ và có nguy cơ tuyệt chủng từ rất lâu rồi. Tuổi thọ của chúng có thể tới vài chục năm. Trong môi trường tốt chúng nặng tới 30 kg và dài 7-8 mét. Chúng sống trong các hang động đào sâu trong lòng núi của các loài khác như chồn, cáo, dũi, cầy, chuột rừng... Rắn chúa ăn các loại rắn nước và những con thú cỡ nhỏ. Tuy to lớn song sức chịu đựng lại không dẻo dai nếu tách chúng khỏi môi trường hoang dã. Khi đã bị bắt thì dù chết đói loài mãng xà này cũng không tự ăn mà phải vạch miệng ra rồi đút thức ăn vào tận dạ dày của chúng.
Với kinh nghiệm của mình, Khưa khẳng định đây là một con rắn chúa rất lớn, có thể nặng từ 7 đến 10kg. Tuy nhiên, tóm được nó cũng rất kỳ công. Đây là chiếc hang của loài cáo rồi tiếp đó đàn dũi vào đào thêm nhiều nhánh nữa nên phải thận trọng, chỉ cần bịt sót một ngách là công toi. Khưa khuyên tôi ra xa miệng hang khoảng chục mét để đề phòng bất trắc. So với các loài rắn khác thì rắn chúa rất hiền, chúng không bao giờ tấn công người nếu không đụng đến chúng. Loài rắn chúa to, nặng nên bình thường chúng khá chậm chạp, song nếu thấy nguy hiểm chúng nhanh như gió, có thể quăng mình xa tới 6 mét và cắn chết vài con trâu mộng một lúc. Nọc độc của rắn chúa đã xâm nhập vào cơ thể thì không hy vọng sống sót. Nếu được sơ cứu rồi đưa đến bệnh viện kịp thời thì cũng mê man bất tỉnh vài tuần rồi chết, sống được cũng tật nguyền suốt đời. Chính người đồng hành của Khưa ở xã Thông Nguyên đã phải bỏ mạng ở Chiến Phố cách đây 4 năm khi bị một con rắn chúa cỡ 8 kg “bổ” trúng mặt. Ngón tay út chỉ còn một đốt của Khưa là “chiến tích” khi tóm con rắn chúa trong rừng Pố Lồ. Vừa kịp tránh nhát “bổ” trực diện của nó thì lập tức bị nó “phập” một nhát vào ngón tay. Khưa vung dao chặt đứt phăng ngón tay của mình và thoát chết trong gang tấc. Đốt ngón tay bị chặt đứt năm đó Khưa vẫn giữ làm kỷ niệm. Nó được ngâm trong bình rượu và được đặt trang trọng trong chiếc tủ cũ ọp ẹp.
Ước chừng đã đào được hơn hai giờ đồng hồ, một khoảng đất rộng giữa bốn bề lau lách bị xới tung. Khưa hô hào mọi người chuẩn bị tóm chú rắn chúa đang ngoan ngoãn nằm khoanh mình giữa một khoảng không rộng bằng miệng thúng dưới lòng đất. Khưa đưa chiếc móc kéo mình con rắn lên khỏi miệng hang. Bất ngờ, một khối mốc xì bằng bắp chân lao ra nhanh như chớp. Sên vung cán chiếc thuổng ấn đầu chúa tể loài rắn xuống đất. Khưa lao vào dùng sức mạnh của cả hai cánh tay gân guốc khóa chặt đầu nó lại. Toàn thân đại xà rừng xanh quằn quại, quăng mình uỳnh uỵch tìm cách trốn thoát. Nằm ngoài cả dự đoán của Khưa, con rắn chúa này nặng cỡ 12kg, dài độ 5 mét. Trong ổ của nó còn 3 con rắn con bằng nắm liềm đang ngoe nguẩy. Vụ tóm gọn ổ đại xà này đủ cho đám thợ săn chúng tôi nhậu nhẹt tưng bừng cả tháng ở thị trấn heo hút Vinh Quang.
Sau bữa quần thảo với hang rắn, cả đám thợ săn đều mệt tả tơi. Mìn vẫn còn sung sức nên vác khẩu kíp phục kích mấy chú sóc đang thậm thụt ven bụi cỏ. Bữa cơm tối hôm đó mọi người được thưởng thức món thịt sóc xào mầm thảo quả rất tuyệt. Tôi đánh một giấc ngon lành đến sáng. Tỉnh dậy, ông mặt trời đã lấp ló sau đại ngàn.
ĐUỔI NAI
Giấu đồ đạc dưới gốc cây nghiến cổ thụ, chúng tôi chỉ đeo theo súng và bi đông nước uống, rồi tiếp tục đi theo dấu chân của con lợn bị bắn thương. Đúng như phán đoán của các “chuyên gia” săn thú, càng đi xa, vết máu của con lợn rừng càng ít và thâm sì. Khưa khẳng định nó chỉ bị trúng bụng và chân, không thể chết ngay được.
Cuộc rượt đuổi theo dấu chân lợn rừng là một bài học quan trong đối với tôi. Nó cũng thử thách lòng kiên nhẫn của con người. Đám thợ săn rà soát một cách tỉ mỉ mọi dấu hiệu bằng cả mắt, mũi, tai. Họ lục lọi mọi bụi rậm, gốc cây, khe ngách, phát hiện mọi điều nghi ngờ, đặc biệt là chú ý hướng đi, chiều gió. Mỗi bước đi luôn cẩn thận, chậm, nhẹ và liên tục dừng lại để nghe ngóng. Khi bất chợt phát hiện ra thú thì họ có thể đứng im như tượng. Đi săn trúng nhất là vào sáng sớm hoặc chiều tà, bởi vì khi ăn xong, đàn thú còn nha nhẩn ở bìa rừng, trảng cỏ. Sau cơn mưa vài ngày cũng rất dễ gặp thú đi ăn.
Sau hai tiếng luồn rừng, dấu chân lợn rừng xuất hiện ngày một nhiều và rõ hơn, toe toét trên nền đất đầy lá mục. Phía trước mặt, bên dòng suối Pô Chuông là một bãi rộng, lau lách lút cổ, phía dưới tảng đá cao hơn chục mét, dưới một gốc cây bốn năm người ôm mới xuể có la liệt cành khô, lá khô. Sên bảo đây là ổ lợn rừng. Quả thực, dù trí tưởng tượng của tôi có phong phú cỡ nào cũng không thể hình dung nổi ổ lợn rừng lại to đến vậy. Đường kính của nó rộng đến 5m, có đến cả tấn củi lá được chúng tha về.
Khưa nhận định đàn lợn đã bỏ đi cách đây vài ngày, nếu tìm được chúng cũng còn mệt. Vượt qua dòng Pô Chuông, qua ngọn núi chằng chịt dây leo, trước mặt chúng tôi hiện ra một khu rừng rất sạch sẽ. Đây đó có những vết chân mờ mờ và dấu ăn thể hiện rõ ràng ở những đám cỏ dại. Bất chợt cả 4 dừng lại. Tôi ngơ ngác không hiểu gì. Cheng giải thích rằng đây là rừng cấm, không ai được vào và lấy đi bất cứ thứ gì. Đối với người Nùng, rừng cấm là lãnh địa rất linh thiêng. Trong rừng cấm này, hàng năm diễn ra những lễ hội cầu lộc của người Nùng. Một con chim, một cành củi khô cũng đều là của Thần Rừng, không ai dám xâm phạm. Đàn lợn rừng ở trong đó cũng đã là con vật của thần linh, không ai dám bắt nữa. Chúng tôi đành quay về nơi để đồ, tiếp tục hành trình mới.
Sau bữa trưa thịt nhím luộc cùng với măng rừng, tôi được thưởng thức thêm món mầm thảo quả ăn sống, một đặc sản của người Nùng ở xứ sở mây trời sương núi này.
Sau hai ngày vừa đi vừa nghỉ, xuyên qua các bản làng lấp ló trong những cánh rừng, chúng tôi có mặt ở địa bàn Tuyên Nguyên. Ngày đi, đêm ngủ tại các bản làng và đồ ăn là những thứ có sẵn trong rừng như măng, mầm thảo quả, rau rừng. Những con vật như chồn, sóc, dũi, cầy, cáo... ngày nào cũng bị đám thợ săn bắn hạ làm thức ăn.
Cả xã Tuyên Nguyên rộng lớn là những cánh rừng già ngút ngàn. Đi từ sáng sớm, đến khi bóng chiều xuống dần mà vẫn chỉ thấy một màu xanh thẫm, trầm mặc của rừng. Bản Thượng Bình vẫn mất hút sau những con đường mòn quanh co như sợi thừng mà đám sơn tràng bỏ quên vắt chùng trình trên sườn núi.
Chúng tôi dừng chân trên sườn một ngọn núi cao ngất trời. Ánh hoàng hôn rực lên như đám cháy, bao kín nửa bầu trời. Mặt trời đang lặn, không khí trong suốt như pha lê. Trên suốt chặng đường Mìn cứ càu nhàu vì chưa được nổ súng lần nào. Bất chợt, từ một bụi lau lách lan rộng có một con gà rừng bay ra. Nó chưa kịp đặt đôi chân mỏng manh xuống đất thì “đoàng”, con gà rã cánh xõng xoài. Gã cười đắc chí, đêm nay trong khẩu phần lại có món thịt gà rừng.
Đêm ấy, chúng tôi ngủ ở bìa rừng Thượng Bình. Mới 5 giờ sáng, Khưa đã đánh thức mọi người dậy. Gã bảo có tiếng nai kêu gọi cái. Tôi cùng Khưa vác súng, vạch sương tìm đến nơi có tiếng kêu phát ra lúc nãy.
Đi một lát thì thấy hiện ra một dòng suối nhỏ. Bên bờ suối là bãi cỏ hẹp lút ngối chạy dài. Phía trên sườn núi là những cây dổi, lát, sến cao vút, thân dài đuồn đuỗn chọc thẳng lên trời xanh. Từ phía dưới những tán cây rậm rạp đó xuất hiện một con nai khá lớn, dễ đến cả trăm ký đang nhẩn nha nhai cỏ rồi tiến ra phía bờ suối uống nước. Khưa giương súng ngắm bắn. Vừa định kéo cò thì bất chợt con nai quay ngoắt chạy vào trong rừng. Khưa tỏ ra tiếc rẻ, song gã khẳng định rằng sẽ hạ được nó, chỉ cần kiên trì chờ đợi.
Theo Khưa thì ở những khu rừng dọc dãy Hoàng Liên Sơn và Tây Côn Lĩnh đều có nai và hoẵng. Ngày xưa, gã đã từng bắn hạ một con nai nặng tới 150 kg ở đây khi nó ra bờ suối uống nước. Nai là loài ăn cỏ, quả, và các loại hoa màu. Nó không bao giờ ở một nơi nhất định mà luôn di chuyển để kiếm ăn. Chúng thường kiếm ăn ở các trảng cỏ, bên bờ suối, trên các sườn núi cỏ gianh. Ở trong rừng nó tước vỏ cây dẻ, cây thông để ăn như bọn sơn dương. Nó là loài ưa ăn muối nên hễ ở đâu có đất sét hoặc than tro là lần đến.
Nai thường ăn đêm. Ban ngày chúng trú ẩn trong rừng sâu để nhai lại. Nai già, có gạc cứng mới dám ở lâu trong rừng rậm. Chúng ưa ở rừng gai thưa và leo trèo lên đỉnh núi để nhòm ngó được xa. Vào mùa khô, đám thợ săn cứ phục kích ở bên suối hoặc bên những vũng nước chắc chắn sẽ bắn được nai. Mùa mưa thì phải lần theo dấu chân hoặc rình ở những khu rừng thưa vào chạng vạng sáng.
Nai là loài rất ngờ nghệch, hôm trước bị bắn trượt, hôm sau lại tìm đến chỗ đó kiếm ăn. Có khi săn đuổi riết quá lại lơ ngơ chạy về chỗ cũ, vì vậy nai rất dễ bắn. Có thể săn nai về đêm, dùng đèn chiếu hoặc lợi dụng ánh trăng. Bắn nai cũng phải nhắm trúng tim, óc hoặc xương sống nó mới chịu quỵ xuống. Nếu trúng chân hoặc bụng nó vẫn có thể chạy thoát được. Khi nó chạy thoát thì không được đuổi theo ngay mà phải kiên trì chờ đợi. Nếu đuổi theo ngay sẽ làm nó sợ và chạy xa hơn. Thông thường sẽ tìm thấy nó nằm ở vũng nước hoặc bên bờ suối. Nếu nó bị thương mà không thấy có dấu máu thì không nên đi tìm làm gì cho mệt.
Đối với dân săn bắn chuyên nghiệp như Khưa, Cheng, Mìn, Sên, họ không bao giờ bắn nai cái có chửa vì ngoài lý do để nó sinh đẻ còn là vấn đề liên quan đến tâm linh. Dân săn thú tin rằng, nếu giết chết nai chửa, cả năm đó sẽ chỉ gặp xui xẻo, thậm chí mất mạng trong rừng. Chuyện này không biết có đúng không, nhưng rừng xanh luôn huyền bí mà đám thợ săn luôn tin những gì người đi trước dạy lại.
Con nai có giá nhất ở bộ gạc, nhung và cả cái đầu. Nhà giàu thường trả giá cao mua về treo trong nhà làm cảnh. Thịt nai ngon, mềm, bổ, xương nấu cao khá tốt. Khưa dạy tôi chi tiết cách phân biệt dấu chân nai với các loài thú khác. Vết chân nai đực sẽ để lại dấu hai móng nhọn, phía sau gót tròn, chẻ riêng hai móng, ở giữa là vệt lòng của hai móng chân. Căn cứ vào vệt của hai móng trước và móng chân sau có thể đoán tuổi của con nai và biết được là vết chân nai cái hay nai đực (?!). Nai nhỏ thì dấu hai đầu móng nhọn và khép lại gần nhau, dấu ở bờ móng sắc cạnh, hai móng thoái hóa cũng in mờ trên đất và gần nhau. Nai càng lớn thì hai đầu móng chân càng tõe rộng ra và kém nhọn đầu, gót chân dầy lên và thấy vết chân sau nhỏ hơn vết chân trước, dấu ở bờ móng kém sắc cạnh, gót chân choãi rộng ra, hai móng thoái hóa cũng rộng hơn, các vết chân trước và sau cách xa nhau dần. Vết chân nai cái nhỏ như chân nai đực con, khoảng cách hai móng hẹp hơn.
Nai là loài hiền lành nhưng sống dai. Cách đây mấy năm chính Khưa đã bắn gục một con nai tại chỗ này. Tưởng nó đã chết bèn treo súng vào gạc nó rồi nhảy xuống suối tắm. Nào ngờ nó tỉnh dậy dông tuốt cả súng vào rừng. Chuyến đó lần theo cả ngày mà không thấy tăm hơi đâu.
Săn nai về mùa đông thường dễ gặp vì đó là mùa động dục, chúng thường phát ra tiếng kêu và về các đồng cỏ, ven suối uống nước.
Sau mấy tiếng giảng giải, ông mặt trời đã ở giữa đỉnh đầu, trải ánh nắng ấm áp khắp mọi nơi mà không thấy con nai quay lại. Khưa quyết định chia thành 3 hướng để lần theo dấu chân nó. Tôi và Khưa ngược dòng Nậm Khòa tiến sâu vào rừng.
Sau hai giờ đi bộ không biết mệt mỏi, qua những rừng cây cao, lá cây đan sin sít, không một giọt nắng nào lọt qua được, chúng tôi tới sườn một ngọn núi cao chót vót, chỉ có những cây thông hiên ngang vươn thân hình sù sì lên trời. Mấy chú bìm bịp đậu tít trên cao im lìm, những con gõ kiến sặc sỡ gõ côm cốp vào vỏ cây dầy. Tiếng hót du dương của chú sáo đen bất ngờ vang lên từ những vách đá. Phía dưới dòng suối, ngoài bìa rừng lau lách, chim sâu, chim bông lau ríu rít hát ca. Một chú thỏ rừng lông trắng len lén men theo bìa rừng, thận trọng nhảy cà nhắc. Chú sóc nâu nhảy thoăn thoắt từ cây nọ sang cây kia và bỗng nhiên dừng lại, dựng cao đuôi lên đầu, bất ngờ nhảy bổ vào bụi dương sỉ răng cưa xinh đẹp mọc tua tủa dưới chân tảng đá lớn.
Tôi đang mải thả hồn theo bước nhảy của những loài vật nhỏ bé, đáng yêu thì Khưa vỗ vai bảo dừng lại. Theo hướng chỉ tay của Khưa tôi nhìn thấy một con nai đang đứng trên đỉnh núi đá ngỏng cổ nhìn ngó xung quanh. Chúng tôi nhẹ nhàng, thận trọng từng bước lần dưới những tán lá rừng, sau những bụi cây để tiến về phía nó. Khi đã tiến đến một lùm cây khá gần, ước chừng chỉ cách con vật 50m, Khưa nhẹ nhàng lách súng qua kẽ lá hướng về phía nó. Con nai tội nghiệp vẫn nhẩn nha ngóng nhìn những ngọn núi nhấp nhô. Nó không biết rằng ngay dưới chân nó, họng súng kíp sắp bốc mùi khét lẹt.
Đoàng. Một tiếng nổ đanh ngọn, con nai đáng thương nhảy cẫng lên rồi gục xuống. Chúng tôi vạch những đám dây leo chằng chịt tìm lên, vừa tiến đến cách nó còn 10m thì nó chợt vùng dậy chạy như điên xuống phía thung lũng. Máu hồng tươi in loang lổ trên nền đá sỏi, trên những chiếc lá khô cong queo. Khưa khẳng định rằng con nai này đã bị trúng phổi và họng, không thể sống lâu được. Theo vết máu của nó vung vãi khắp nơi chúng tôi xăm xăm thả dốc. Vết máu cứ ít dần, vón cục, thâm sì. Vậy mà cũng phải mất hơn tiếng rượt theo chúng tôi mới tìm thấy xác nó nằm bên suối.
Sên, Mìn, Cheng theo tiếng súng tìm đến. Mìn đang kéo con nai đã tắt thở ra khỏi bụi gianh, bất chợt gã thả ra và dán mắt xuống mặt đất rồi hét lên vì sung sướng. Cả Khưa, Cheng, Sên đều lao vào vạch các bụi cỏ gianh, bụi lau để tìm kiếm một cái gì đó, mặc xác con nai chỏng chơ giữa bãi cỏ. Khưa bảo rằng: “Trúng lớn rồi, ở đây có trăn”.
(Còn tiếp...)
(P/S: Đây là ký sự viết năm 2000, tức là cách nay 21 năm. Khi đó, rừng rú ở Hoàng Su Phì còn rậm rạp, thú dữ còn nhiều và việc săn bắn chưa được coi là phạm pháp. Câu chuyện này lạc hậu rồi, nhưng đọc lại để đắm mình vào một thời kỳ huyền bí lãng mạn với rừng già của người dân vùng cao. Chuyện đã cũ, đọc cho vui và hiểu được sự cầu kỳ của kỹ năng săn thú thời xưa, các bố chớ có ném đá là lâm tặc nhé).
Chú thích ảnh: Tác giả trong chuyến đi săn ở rừng Hoàng Su Phì năm 2000.
giá xe ô to cũ 在 Facebook 的最佳貼文
Đầu những năm 90 của thế kỷ 19, nước Đức đã đẩy mạnh ứng dụng khoa học kỹ thuật để phát triển, trong nửa thế kỷ đã tập hợp được đội ngũ các nhà khoa học, kỹ sư, nhân viên kỹ thuật bậc nhất, dẫn đầu “cuộc cách mạng động cơ đốt trong và điện khí hóa”, làm cho nền kinh tế công nghiệp của Đức có một bước phát triển nhảy vọt.
Từ đó, máy móc, hóa chất, đồ điện, quang học cho đến những đồ dùng trong nhà bếp, đồ dùng thể thao của Đức đã trở thành những sản phẩm có chất lượng vượt trội, dòng chữ “Made in Gemany” đã trở thành sự khẳng định chất lượng và lòng tin. Những công ty nổi tiếng nhất nước Đức dường như đều trưởng thành từ thời kỳ đó, đến nay họ vẫn duy trì danh tiếng của mình trên thế giới.
1. Coi trọng danh tiếng chứ không tham lợi trước mắt
Nước Đức không phải là một dân tộc “có mới nới cũ”, người Đức thích những đồ vật đã được sử dụng có ký ức lịch sử, có ký ức văn hóa. Tác giả bài viết có quen một giáo sư người Đức, trong nhà ông có một cái máy radio to như cái thùng gỗ được sản xuất từ những năm 60 của thế kỷ trước, đến nay ông vẫn sử dụng.
Khi đươc hỏi: “Ông vẫn dùng cái món đồ cũ kỹ này ư?”, vị giáo sư trả lời: “Đúng vậy, tôi vừa nhìn thấy nó, liền nghĩ tới câu chuyện thời thơ ấu gắn với cái máy radio này, đối với tôi nó quý giá hơn mọi thứ!”
Người Đức sản xuất bút bi rơi cắm xuống đất hơn 10 lần vẫn còn dùng tốt. Người Đức xây nhà hơn 120 năm vẫn chưa đổ, dù bị chiến tranh tàn phá, họ vẫn xây lại theo nguyên dạng ban đầu.
Có một bức ảnh về kiến trúc Đức có tên “nước Đức không thay đổi”, nội dung là căn nhà người Đức sửa lại sau chiến tranh thế giới thứ 2 hoàn toàn là phong cách Baroque và kiến trúc Rococo cuối thời Trung cổ .
Chiến tranh thế giới thứ 2 kết thúc, tất cả các thành phố của Đức đều trở thành một đống hoang tàn, những căn nhà cổ đều bị chiến tranh tàn phá, người Đức đã rất đau lòng, bởi người Đức yêu thích văn hóa của chính họ.
Người Đức nhất định phải tìm ra bức ảnh chụp khi xưa, tìm bản vẽ thiết kế khi xưa, nhất định phải trùng tu từng ngôi nhà một theo đúng nguyên dạng ban đầu. Ngày nay khi bạn đến Đức, phần lớn thành phố đều không có kiến trúc hiện đại, hầu như đều là phong cách Baroque và kiến trúc Rococo.
Nước Đức có một nhà hát opera hoàng gia, trong chiến tranh thế giới thứ 2 đã bị máy bay Mỹ ném bom phá hủy, người Đức vô cùng đau xót, một công trình được xây dựng 200 năm mới hoàn thành mà kết cục lại bị phá hủy trong phút chốc.
Sau Thế chiến 2, người Đức đã khoanh vùng đống đổ nát lại, tập hợp một nhóm hơn 100 nhà khoa học, nhà văn hoá học, khảo cổ học, kiến trúc sư, nhân viên kỹ thuật, họ mất thời gian 35 năm để lợp lại những viên ngói, lát lại những viên gạch bị vỡ nát, hiện nay nhìn thấy nhà hát opere này, bạn không thể biết được nó từng bị bom phá nát rồi được tu sửa lại, và toà kiến trúc này đã trở thành “di sản văn hoá thế giới”.
Người của Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa Liên Hiệp Quốc (UNESCO) nói: “Bản thân hành động này chính là di sản văn hoá thế giới”. Chính vì người Đức yêu quý và tôn trọng văn hoá của họ đến mức độ như vậy, do đó mới gọi là “nước Đức không thay đổi”.
Do kinh tế Đức phát triển không dựa vào thị trường bất động sản, cho nên một kiến trúc sư người Đức rất khó để có được một công trình, không dễ trúng thầu, nên nhất định phải chuyên tâm thiết kế, nhất định phải làm công trình trở thành kiệt tác nghệ thuật, nhất định phải để nó lưu danh trăm đời. Do vậy, ở Đức, bạn không thể nào nhìn thấy 2 toà kiến trúc giống hệt nhau. Người ta nói: Kiến trúc sư Đức họ không coi trọng cái lợi trước mắt, mà là danh tiếng phía sau công trình.
2. Tuân thủ đạo đức nghề nghiệp là trách nhiệm thiêng liêng
Trong một buổi họp báo, một phóng viên nước ngoài đã hỏi người đứng đầu Công ty Siemens rằng: “Tại sao một nước Đức với 80 triệu dân lại có tới 2.300 thương hiệu nổi tiếng thế giới?”
Người đứng đầu Công ty Siemens trả lời thế này: “Điều này dựa vào thái độ làm việc của người Đức chúng tôi, đó là sự coi trọng tới từng chi tiết nhỏ của công nghệ sản xuất, nhân viên của công ty Đức chịu trách nhiệm phải sản xuất ra sản phẩm tốt nhất, nghĩa vụ cần cung cấp dịch vụ hậu mãi tốt nhất!”
Phóng viên lại hỏi ông: “Mục tiêu cuối cùng của doanh nghiệp chẳng phải là tối đa hoá lợi nhuận sao? Có cần quan tâm tới nghĩa vụ gì đó không?”
Ông trả lời: “Không phải thế, đó là kinh tế học của Anh-Mỹ, người Đức chúng tôi có kinh tế học của mình. Kinh tế học của người Đức chúng tôi chính là đi theo 2 điểm sau: thứ nhất, quá trình sản xuất hài hoà và an toàn; thứ hai, tính thực dụng của sản phẩm công nghệ cao. Đây chính là linh hồn của các doanh nghiệp, chứ không phải là tối đa hoá lợi nhuận. Sự vận hành của doanh nghiệp không chỉ là vì lợi nhuận, trên thực tế, tuân thủ đạo đức doanh nghiệp và sản xuất các sản phẩm chất lượng ngày càng tốt hơn, là “trách nhiệm thiêng liêng” và nghĩa vụ của doanh nghiệp Đức!” “Trách nhiệm thiêng liêng” là gì, chính là việc mà Thượng Đế muốn bạn làm”.
Tại Đức, không có doanh nghiệp nào bỗng dưng giàu có sau một đêm, cũng như nhanh chóng trở thành tiêu điểm chú ý của thế giới. Họ thường bắt đầu từ những “công ty nhỏ”, “công ty chậm”, chuyên về một lĩnh vực, một sản phẩm nào đó, nhưng hiếm có “công ty kém” nào, chắc chắn không có “công ty giả”. Họ thường là các công ty nổi tiếng có trên 100 năm lịch sử, chú trọng chất lượng sản phẩm và giá cả, được gọi là “quán quân ẩn mình”.
Sản phẩm của Đức không tham gia cuộc chiến cạnh tranh giá cả, không cạnh tranh với các công ty cùng ngành, nguyên nhân là do có được sự bảo hộ trong ngành và do giá cả không quyết định được tất cả. Tạo ra cuộc chiến giá cả sẽ làm cho cả ngành rơi vào vòng tuần hoàn tồi tệ hơn. Doanh nghiệp Đức cũng cần có lợi nhuận, nhưng chỉ cần có thể đảm bảo mức lợi nhuận cơ bản, có thể kiếm được tiền, người Đức họ không tham lam, không chạy theo lợi nhuận một cách thái quá, mà họ nghĩ tới những vấn đề xa hơn và sự phát triển bền vững hơn.
Do vậy, người Đức thà “đồng thời giữ mức lợi nhuận cơ bản, và lấy một phần lợi nhuận chuyển thành sản phẩm chất lượng cao và dịch vụ hoàn thiện hơn”.
Tác giả đã từng ở Berlin và nói chuyện với giám đốc cửa hàng đồ dùng nhà bếp cao cấp Fissler, tác giả hỏi: “Người Đức làm ra cái nồi có thể sử dụng trên 100 năm, vì thế mỗi lần bán một cái, trên thực tế họ mất đi một khách hàng, và người ta không tìm đến mua nữa. Người Nhật sản xuất xoong nồi, dùng đến 20 năm là hỏng, 20 năm sau khách hàng lại tìm đến lần nữa. Nghĩ kỹ hơn, anh có làm thế không? Tại sao anh lại làm ra những đồ dùng bền như vậy? Làm cho thời gian sử dụng rút ngắn lại, chẳng phải anh có thể kiếm được nhiều tiền hơn sao?”
Vị giám đốc trả lời: “Đâu có, tất cả những người mua xoong nồi của chúng tôi đều không cần mua lần thứ 2 nữa, như thế sẽ tạo nên thương hiệu, sẽ có nhiều người khác đến mua đồ của chúng tôi hơn, và hiện giờ công việc của chúng tôi đều đang rất tất bật! Nhà máy sản xuất đồ dùng gia dụng trong nhà bếp của chúng tôi được chuyển từ xưởng chế tạo vũ khí sau chiến tranh thế giới thứ 2, mới chỉ khoảng mấy chục năm thôi nhưng đã bán được hơn 100 triệu xoong nồi, anh có biết dân số trên thế giới là bao nhiêu không ? Gần 8 tỷ người, vẫn còn thị trường với 7 tỷ người đang đợi chúng tôi đấy!”
Cách nghĩ cửa người Đức hoàn toàn khác, chiến lược kinh doanh của họ cũng khác với đại đa số, với một vụ buôn bán thì cả đời bạn chỉ làm một lần, họ làm cho bạn khen đồ của họ tốt, như vậy người khác cũng sẽ biết đến, và sẽ lại trở thành khách hàng của họ, sau đó lại truyền đến tai người thứ 3, họ đã làm như thế.
3. Tìm tòi bản chất, cân nhắc lâu dài
Ngày nay nước Đức chỉ có 3 thành phố được gọi là “thành phố quốc tế hóa” gồm Berlin, Hamburg, Frankfurt, còn những thành phố khác đều là thành phố vừa và nhỏ. Phần lớn người dân Đức đều sống trong các thành phố có 50, 100, 150, 200 ngàn người, ngay cả thành phố có 500 ngàn người sinh sống, họ đã cảm thấy là quá lớn. Phong cảnh của các thành phố ở Đức đều có đặc điểm thế này: Nơi cao nhất của thành phố chắc chắn là đỉnh của nhà thờ, những công trình khác không được vượt qua độ cao này.
Tác giả từng nói chuyện với một giáo sư người Đức về vấn đề này: Vì sao người Đức lại có thể đúng giờ như vậy?
Vị giáo sư nói: “Thành phố nhỏ thì rất dễ dàng giữ đúng giờ!
Vì để giữ đúng giờ, nên cũng cần phải thiết kế cho thành phố nhỏ lại một chút. Anh cần biết, trong thời đại ‘đại chúng hóa ô tô’ thế này, nếu muốn thành phố không bị tắc đường, cần có 2 điều kiện: Thứ nhất là bất cứ căn nhà nào cũng không quá 5 tầng, ở Đức, anh muốn xây căn nhà cao 6 tầng, cần phải có hội nghị bỏ phiếu thông qua. Thứ 2, bất cứ thành phố nào đều cần có một nửa không gian là đường xá. Chỉ cần anh làm được đồng thời 2 điều này, chắc chắn sẽ không có tình trạng kẹt xe”.
Hiện nay, người Đức thường xây nhà cao tầng tại Berlin, Hamburg, Frankfurt, đó cũng là nơi có các tòa nhà cao lớn tầm cỡ thế giới, nhưng có một điều kiện, loại nhà cao tầng này nếu đổ xuống từ bất kỳ hướng nào cũng không được đè lên các tòa nhà khác. Cho nên các tòa nhà càng cao thì không gian trống xung quanh càng lớn. Đây được gọi là “tìm kiếm bản chất của sự vật, xác định chiến lược lâu dài”. Khi người Đức xây nhà, họ phải tính toán nếu nó đổ xuống thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Thành phố của Đức vẫn tràn đầy phong cảnh của thời kỳ trung cổ, nơi cao nhất của thành phố đều là nhà thờ, thành phố Heidelberg là kinh đô của văn hóa du lịch Đức.
4. Người Đức không tin có “hàng tốt giá rẻ”
Ưu thế của hàng “Made in Germany” không phải là giá cả, chính người Đức cũng thừa nhận “hàng Đức là hàng tốt giá không hề rẻ”. Bạn có thể mặc cả giá với người Nhật, nhưng bạn mặc cả với người Đức thì không được. Người Đức không chấp nhận có chuyện “hàng tốt giá rẻ”. Ưu thế của hàng “Made in Germany” chính là chất lượng, công nghệ đặc biệt, dịch vụ hậu mãi ưu việt.
Những sản phẩm thông thường của các doanh nghiệp Đức đều là sản phẩm có trình độ hàng đầu thế giới, độ khó cao, nước khác không thể nhanh chóng làm theo được. Khoảng 30% các sản phẩm xuất khẩu của Đức trên thị trường quốc tế đều là sản phẩm độc nhất không có đối thủ cạnh tranh. Công nghiệp gia công chế tạo của Đức, lớn thì có máy khoan đất làm tàu điện ngầm, nhỏ thì có ghim giấy, từ góc độ chất lượng mà nói thì là bậc nhất thế giới.
Adidas là thương hiệu Đức, nhưng dường như nhiều người không biết.
Tại Đức, tất cả các sản phẩm đồ ăn dùng cho trẻ em dưới 3 tuổi không được chứa bất cứ chất phụ gia thực phẩm nhân tạo nào, bắt buộc phải là chất tự nhiên. Tất cả các sản phẩm sữa bột đều bị quản lý như thuốc; tất cả sản phẩm dành cho mẹ và trẻ sơ sinh chỉ được phép bán tại các tiệm thuốc, không được bán tại các siêu thị; tất cả socola đều được quy định phải sử dụng bơ ca cao tự nhiên làm nguyên liệu sản xuất; tất cả các thương hiệu sản phẩm chăm sóc bảo vệ da đều phải có phòng thực nghiệm và khu gieo trồng thực vật để đảm bảo nguồn nguyên liệu hữu cơ tự nhiên.
Người Đức sản xuất sản phẩm hóa học không dùng trong công nghiệp, ví như nước lau rửa, nước rửa tay, dầu rửa tay, ngoài có công hiệu diệt khuẩn ra, đa số đều sử dụng công nghệ phân giải sinh học, tức là sử dụng vi sinh vật để phân giải thành phần hóa học trong đó. Trong tương lai, tác hại của chất hóa học đối với cơ thể con người sẽ được giảm thiểu tối đa. Bình lọc nước do Đức sản xuất có thể lọc các chất vô cơ có hại, cũng có thể lọc các chất hữu cơ có hại, đồng thời có chứa nguyên tố magie. Nước được lọc bởi bình lọc nước do Đức sản xuất sẽ có vị hơi hơi ngọt.
Người Đức sản xuất một cái nồi, có thể dùng đến cả trăm năm, do đó những xoong nồi người Đức dùng rất nhiều đều là từ thời ông bà để lại.
Nguồn: Trí Thức VN.
giá xe ô to cũ 在 Dương Dê Youtube 的最讚貼文
Tư vấn điện thoại hơn 1 triệu, bền bỉ, pin trâu cho học sinh
Tổng xả kho - Ưu đãi siêu to: https://cellphones.com.vn/khuyen-mai-gia-soc?utm_source=pr&utm_medium=DuongDe&utm_campaign=/khuyen-mai-gia-soc_11062021
Mua laptop cũ GIÁ RẺ BẢO HÀNH TRỌN ĐỜI đến ngay https://tinphatlaptop.com/
Mua qua Kênh Dương Dê giảm luôn 300k, nhập mã DUONGDE300 anh em nhé
Mua phụ kiện điện thoại giá tốt nhất đến Chơi Hay http://choihay.vn/
Kênh Youtube chuyên review xe của mình: https://www.youtube.com/channel/UCjEDz6v_kksJyXKGOgfJl2A
Kênh Công Nghệ : https://www.youtube.com/channel/UC43jjQ1DCtaniAq_Zw6KFjQ
Kênh Youtube Cá nhân của Reviewer Dương Dê. Mình làm kênh Youtube này chủ yếu để giao lưu với anh em nào có cùng niềm đam mê với mình như đam mê công nghệ (điện thoại), đam mê xe (xe phân khối lớn và ô tô) hay sở thích xem phim, ăn uống và du lịch.
Liên hệ:
Fanpage: https://www.facebook.com/DuongDeOfficial/
Email công việc: truongngocduong10v0@gmail.com
Facebook cá nhân: https://www.facebook.com/truongngocduong10v0
#duongde #tuvandienthoai #CellphoneS
giá xe ô to cũ 在 MẠNH Ô TÔ Youtube 的精選貼文
Máy Dầu 7 Chỗ Cực Đẹp Và Cách Để Giữ Chiếc Xe Được Đẹp - Mạnh Ô Tô
Ford everest 7 chỗ máy dầu 2009 form mới máy điện, một dòng xe 7 chỗ được rất nhiều người lựa chọn. Máy dầu tiết kiệm, bền bỉ. Các bác cùng xem video tham khảo nhé.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đây là 1 video khác về dòng xe cũ : https://www.youtube.com/watch?v=7vJNYM1v9hE
0971.076.888 | Fanpage: https://www.facebook.com/otolemanh/
WEBSITE: http://manhoto.vn/
Mọi Người Đăng Ký Ngay không bỏ lỡ các video hay chi tiết về xe con bằng cách BẤM vào đây :https://goo.gl/KbSgZH
------------------
*Nếu các bạn thấy video hay và có ích nhớ LIKE, SHARE và BÌNH LUẬN những câu hỏi để MẠNH Ô TÔ làm các VIDEO giải đáp, phục vụ được tốt hơn!
* Hãy đăng ký kênh Mạnh Ô Tô để được cập nhật những bi quyết mới nhất về mua bán ô tô: https://www.youtube.com/channel/UCVaJAvmYovBm_YyWZlvO76Q?sub_confirmation=1
Kênh mới Mạnh ô tô : https://www.youtube.com/channel/UCuSKIZmeLJk1xVGdnY8GThw
---------------------------------------------
Chuyên gia MUA BÁN Ô TÔ: LÊ MẠNH
► Đăng kí kênh tại: https://www.youtube.com/channel/UCuSKIZmeLJk1xVGdnY8GThw?sub_confirmation=1
► Facebook: https://www.facebook.com/otolemanh
► Website : http://manhoto.vn/
► Địa chỉ : Mạnh Ô Tô - km số 6 - Sơn Cẩm - thành phố Thái Nguyên
#everest_2009
#Mạnh_Ô_Tô
#manh_oto_thai_nguyen
#o_to_cu
Vì sự thành công của bạn. Cảm ơn các bạn!
giá xe ô to cũ 在 MẠNH Ô TÔ CON Youtube 的最讚貼文
Xế Hộp 7 Chỗ Form Dáng Thể Thao Chỉ Hơn 100 Triệu - Mạnh Ô Tô Con
MẠNH Ô TÔ:0971 076 888 | FB: https://www.facebook.com/manhotocon/
http://manhoto.vn/
Đăng Ký Ngay để nhận các video chi tiêt về xe con bằng cách BẤM vào đây : https://www.youtube.com/channel/UCuSKIZmeLJk1xVGdnY8GThw?sub_confirmation=1
---------------------------------------------
Chuyên gia MUA BÁN Ô TÔ: LÊ MẠNH
► MẠNH Ô TÔ: 0971.076.888
► Đăng kí kênh tại: https://www..com/channel/UCuSKIZmeLJk...
► Facebook: https://www.facebook.com/manhototn
► Website : http://manhoto.vn/
► Địa chỉ : Mạnh Ô Tô - km số 6 - Sơn Cẩm - thành phố Thái Nguyên
#otocon #xehoi #manhoto #short
Vì sự thành công của bạn. Cảm ơn các bạn!
giá xe ô to cũ 在 Giá Xe Ô tô Cũ Giá Rẻ Siêu Lướt tại Tứ Quý Auto - YouTube 的推薦與評價
Thông tin giá bán xe cập nhật tại: https://otoxehoi.com/ oto -cuWebsite đăng tin Mua Bán Xe Miễn Phí tại: https://otoxehoi.com Vui lòng ... ... <看更多>
giá xe ô to cũ 在 Giá Xe Ô tô Cũ Siêu Lướt tại Tứ Quý Auto | P2 Tháng 9-2022 的推薦與評價
Thông tin giá bán xe cập nhật tại: https://otoxehoi.com/ oto -cuWebsite đăng tin Mua Bán Xe Miễn Phí tại: https://otoxehoi.com Vui lòng ... ... <看更多>
giá xe ô to cũ 在 Giá Xe Ô tô Cũ Sang Lướt tại Auto HHDC | P4 Tháng 8-2022 的推薦與評價
Thông tin giá bán xe cập nhật tại: https://Otoxehoi.com/ oto -cuWebsite đăng tin Mua Bán Xe Miễn Phí tại: https://otoxehoi.com Vui lòng ... ... <看更多>